Thứ Sáu, 20 tháng 1, 2017

‘Đi các con phố nào cũng được, miễn sao cho chưng về nhà…’ - VietNamNet

Với chuyện tắc đường rất cần một cái nhìn toàn thể, nhìn rộng xa hơn những việc xưa nay vẫn làm, kể cả các sáng kiến đoạt giải làm nức nở đại chúng...

Người thân quê, ở nhà ở bao nhiêu năm, làm sao có đủ trải nghiệm khi về xã, khi sắm nhà cao tầng. Ông bạn về hưu cạnh nhà tôi, “lượn” phường cả 04 tuần, mỗi ngày mua vài báo về nhà ở lang thang khắp ngõ này ngỏng nọ để “tầm” một suất đất khiến cho nhà.

Tán thành vì khách hàng nào cũng nói nơi này cao vút, mưa to chắc chắn không bị ngập lội phân bì bõm, nhưng khi đến ở mới té ngửa ra, nhà chính mình ngập trước tiên vì khu kế bên vừa đổ đất làm cho tổ phù hợp gì gì đó, cả chục dãy cao tầng, xây dựng ồn ã suốt đêm.

Tôi theo bạn theo bè, vay vay hết lượt người thân cố sắm bằng được mấy chục mét phổ biến cư cho nhì đứa con đang học đại học ở xã. May có người quen của bằng hữu khiến nghề bất động sản, nói với nhau vài câu là “quyết”, chả nhân thức hình thù đông tây nam bắc ra làm cho sao. Lại bắt đầu thời kỳ “bong bóng tan vỡ”, hậu phi con có lúc nói mát “Coi chừng bố bản thân tậu được… nhà giấy!”.

Mỗi lần ra thị trấn công việc lại gọi ông “BĐS” kia cho đi xem nhà. Khi thì tuyến phố vành đai chưa kết thúc, dừng ở đây ngắm anh nhé. Đã lên được chục tầng kia kìa. Khi thì vừa cất nóc, dáng dấp gớm! Lại bữa đang quét sơn, đang lắp cửa. Và mừng như bắt được quà là hôm có giấy nhận nhà. Đến nơi cầm hồ sơ ký vẫn run tay. Tạo dựng khóa tham gia căn phòng nồng nực vôi vữa mà cứ như vào… thiên đường có thật cả đời tiết kiệm mới có được.

Hóa ra ko phải nhà cho con mà cho cả cha mẹ, cuộc “dời đô” có lẽ hơi muộn của một kẻ bám quê ngót ba chục năm như tôi. Cũng đâu chỉ mình tôi mà còn phổ biến, phổ thông người khác nữa, với vô vàn nguồn gốc tốt đẹp ngày này qua ngày khác ùn ùn về xã sinh sống, khiến việc và có lúc… thở dài!

Là bởi, giờ đây mỗi sáng bước ra khỏi thang máy, lên xe đi khiến là đụng ngay cảnh tắc các con phố. Xe máy leo lên lòng phố, hở chỗ ngay ngay tức thì có xe tham gia chèn tham gia. Ô tô hàng năm, hàng sáu dàn hàng ngang, hàng dọc kìm nhau.

Ngày nào, người ta coi thủ phạm chính là xe máy thì bây chừ ô tô mới đích thị là “anh” chiếm tuyến đường phổ quát nhất. Ngày nào giờ cao điểm – tắc, ngày mưa – tắc, thời điểm tết – tắc cả 04 tuần. Giờ buổi trưa - tắc, thấp điểm cũng tắc. Trục chính tắc quen rồi giờ ngõ ngóc cũng tắc nốt. Đến nỗi có lần lên taxi, tôi bảo chú lái “đi tuyến đường nào cũng được, miễn sao cho bác về nhà…”

Bực nhất là chuyện hàng ngày đi taxi, có thẻ hãng nhưng lắm hôm trời mưa tổng đài để cơ chế tò tý te! Chú lái xe quen bảo tôi “Cả cháu cũng không giao thông được về tập đoàn, bác bỏ nà”. Chú này cũng cười hềnh hệch mà rằng “trời mưa hay khi tắc các con phố, nói thật với chưng, chúng cháu tấp xe tham gia một nơi nào đó, tá lả, hút thuốc vặt hay nằm ngủ. Đi sao được lúc đó. Càng đi càng tốn xăng, giảm lợi nhuận, mỏi cẳng đạp côn, bác nà”.

‘Đi đường nào cũng được, miễn là cho bác về nhà…’

Cảnh tuyến đường xá tắc nghẹt cuối năm ở Thủ đô. Ảnh: Thái Thị Hậu

Hãi giờ cao điểm, hãi cảnh ùn tắc và không nắm bắt sao rộng rãi người hãi… thông thường cư cao tầng! Một khu năm bảy tòa cao tầng là có số dân bằng cả mấy quận ở quê. Buổi sáng chờ thang máy, chờ lấy được xe, chờ vượt qua được “nút cổ chai” trước cổng cứ gọi là mất toi cả tiếng đồng hồ, chưa kể qua bùng binh nọ, cầu qua kênh kia, đèn đỏ thứ nhất, thứ n… Cuối chiều ùn ùn về, kẹ chợ rau cá, đón con…thì cái sự tắc buổi sáng chỉ là chuyện bé dại trong sự nhanh nhảu, mướt mồ hôi trán của chị em.

Bởi vậy nhìn con đường thông thoáng kia ai cũng mừng, cũng thở phào khoan khoái cho xe mát máy đôi chút. Nhưng chao ôi, còn mấy cái tòa sừng sững kia kìa, mai kia lại kéo về số dân bằng mấy thị xã, mấy tỉnh gầy nữa, thì lại tắc cứng như nêm cho mà coi. Mà các con phố đi lối lại bao quanh vẫn thế, có tôn cao, mở mang chút nào đâu. Không tắc mới là chuyện lạ, ngay cả chú tài xế taxi cũng chắc chắn cứng rắn với tôi như thế.

Tầm thường phổ biến người đã nêu ý định này nọ, giờ lại cấp bách hơn bằng việc công ty thi thố. Ý định hay mà tiền ít là một chuyện. Sáng kiến chuyên nghiệp mà không sao doanh nghiệp chấp hành được lại là chuyện khác.

Không hiểu sao bản thân cứ liên tưởng chuyện tắc đường, ngột ngạt ở xã có họ gần, họ xa với… quê? Ông bạn về hưu nhà bên tâm tình. Này nhé, ở quê thiếu việc khiến cho, doanh thu thấp nên bà con ùn ùn cả làng kéo nhau ra thị trấn. Chuyện cha con nhà ông là một Chẳng hạn. Cam đoan không ai muốn đi xa tàu xe đau buồn sum sê đi về và bao nhiêu chuyện nhiêu khê khác.

Chuyện “đoạn đường đắt nhất hành tinh” giá như được tính toán bằng các nhà cửa kinh tế - xã hội thiết thực, thú vị ngàn vạn việc khiến và doanh thu ở vùng nào đó, biết đâu sẽ góp phần giảm sức ép liên lạc cho những nơi đô hội? Người nào cũng biết hễ cứ tạo dựng một đoạn đường nào thật to rộng, tốn chi phí cao thì chỉ ít lâu sau đoạn đường đó đồng nghĩa với việc ùn tắc như cơm bữa đấy thôi. Tức là rất cần một cái nhìn cục bộ, nhìn rộng xa hơn những việc bấy lâu vẫn làm, kể cả các ý định đoạt giải làm cho nức nở mọi người...

Châu Phú 


Tham khảo thêm: An toàn thực phẩm ngày tết

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét