Thứ Bảy, 25 tháng 3, 2017

5 thời kỳ của mê say, đa phần chúng ta bỏ lửng giữa chừng mực ở thời kỳ 3

Tôi sẽ cố gắng cực kỳ để thực hiện được chỉ tiêu của mình và bỏ ra toàn thể thời gian mà tôi đang sống để nỗ lực đeo đuổi mê say, thay vì lo âu hay ngờ vực.

Cũng giống như số đông công chúng, tôi đặt ra cho mình những tiêu chí. Mục tiêu là cái tôi muốn và cần phải làm được. Mục tiêu là thứ làm cho tôi nỗ lực không kết thúc nghỉ mỗi ngày. Khi trưởng thành, chỉ tiêu với tôi không còn là những giấc mơ nữa. Tôi kiếm được thấy bạn dạng thân bản thân mình không còn MUỐN chỉ tiêu xảy ra, tôi cần chúng BẮT BUỘC phải xảy ra và tôi không có một chọn lựa thay thế nào khác.

Tôi xây dựng dự kiến để khiến những thứ mà tôi muốn làm được. Tôi muốn có được sự tự do. Hòa bình tức thị làm việc ở nơi bạn muốn và khi nào bạn thích. Tôi muốn được đi ngao du và mày mò trái đất. Tôi muốn có sự ổn định về tài chính.

Tôi đã chán chê cảnh “ngắc ngoải” ngồi chờ phiếu lương hàng bốn tuần. Tôi cũng phát bé nhỏ khi phải “vật lộn” với những khoản chi phí tăng lên hàng bốn tuần. Tôi muốn giúp đỡ mọi người. Tôi muốn khiến một nhân tố gì đó thật ý nghĩa và mê mẩn.

Giai đoạn 1: Nhìn thấy

Năm ngoái, tôi mở đầu trông thấy rằng bản thân có rộng rãi mục tiêu cần thiết hơn cần đạt được trong cuộc sống. Khi đó tôi đang có một công tác bất biến, có địa vị xã hội, có sức khỏe và sống rất tốt. Dĩ nhiên, tôi luôn cảm thấy có một cái gì đó trống rỗng trong loài người mình. Thậm chí ngay cả khi tôi có một công tác trong mơ, một căn hộ đẹp, và tất cả cô gái vây quành, tôi vẫn cảm thấy bản thân mình thiếu một cái gì đó. Và tôi gọi tên nó là mê say.

Tôi không còn mê mẩn trở thành viên chức tuyệt vời nhất công ty. Tôi cũng không còn đam mê bỏ ra toàn bộ thời điểm của mình để biến giấc mơ của khách hàng nào đó thành hiện thực. Tôi mở màn cảm thấy gian khổ khi ngày nào cũng cố bước ra khỏi giường và lặp lại những công tác giống nhau. Vì sao tôi phải bó buộc bạn dạng thân vào một công việc nhàm chán suốt cuộc thế? Vì sao tôi phải “tự làm khổ bản thân mình” khi ra khỏi giường mỗi sáng để kiếm tiền trả cho các loại hóa đơn?

Tôi nghĩ đã tới lúc phiên bản thân cần phải thay đổi. Đã tới lúc tôi nên biết chính mình đích thực muốn gì và cố gắng làm được điều đó.

Giai đoạn 2: Đeo đuổi

Đã 8 tháng kể trong khoảng ngày tôi quyết định biến thành một blogger. Từ thời điểm đó, tôi đã phải xoay sở để bố trí một công việc toàn thời gian, tập tành cho một cuộc tử thi hình, lập một kênh YouTube, mở màn công việc buôn bán riêng, viết bài cho những trang web truyền ngẫu hứng lớn nhất nhân loại và duy trì cuộc sống thường nhật. Những việc này nghe thì có vẻ rất to tát, nhưng trên thực tiễn chúng diễn ra đằng sau cánh cửa đóng lạ mắt.

Không lâu lúc trước, tôi từng bị “khiếp sợ” bởi tiếng chuông đồng hồ báo thức lúc 7 giờ mỗi sáng. Nhưng giờ đây, thức dậy từ 4 giờ sáng, đi tập gym để giữ thân hình săn chắc, làm việc chăm chỉ để công tác buôn bán tiện lợi, soạn bài thật hay và đăng chuyển vận phổ thông thông tin có ích lên YouTube... đều trở nên không xa lạ với tôi. Tôi cảm thấy như cả ngoài hành tinh đang nhoẻn cười với bản thân mình và tôi phấn khởi khiến cho mọi thứ không một ý nghĩ thụ động hay giây khắc trì hoãn nào. Tôi làm cho những điều bản thân có thế mạnh và mong muốn làm được.

Tôi không còn ân cần việc phải thức dậy từ 4 giờ mỗi sáng để đi cộng đồng dục. Tôi cũng không nhiệt tình những cuộc gọi điện với khách hàng xuyên bữa trưa. Tôi không chú ý việc chính mình phải thức muộn mỗi đêm để viết bài, khiến cho đoạn ghi hình hay lên ý tưởnrg cho việc kinh doanh. Mọi quy trình động theo một dòng chảy và tôi luôn phấn chấn khi rời khỏi giường mỗi ngày. Tôi bỏ ra thời điểm cho những người mà mình yêu quý. Tôi khước từ gặp những người tiêu cực hoặc người hay bàn lùi. Tôi nhìn thấy mặt tích cực trong mọi vấn đề.

Công đoạn 3: Gặp gỡ ngăn cản

Tới một ngày, tôi gặp gỡ ngăn cản khi nghi ngờ đam mê của bản thân mình. Dòng chảy của những suy nghĩ hăng hái dừng lại và tôi mơ hồ về mọi thứ. Thức dậy trong khoảng 4 giờ sáng không còn là việc gian truân, nỗ lực vươn lên trở thành nhân viên xuất sắc cũng rất dễ chơi, nhưng vì sao tôi lại cảm thấy chán nản với những bài viết và công tác kinh doanh riêng của chính mình? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Mọi thứ đều rất dễ để mở màn, nhưng vì sao duy trì chúng lại gian truân tới vậy?

Tôi đã cố phân tích và nhận ra rằng thứ duy nhất đổi mới chính là suy nghĩ của tôi. Tôi có một người bạn đang gặp chuyện bi thiết và cô ấy cần sự yên ủi của tôi. Nhưng dù đã nỗ lực hết sức, tôi vẫn chẳng thể có mặt mọi lúc cô ấy cần. Tôi mở đầu cảm giác bản thân không có đủ thời gian cho bằng hữu khi họ cần chính mình. Tôi cảm thấy bạn dạng thân trở nên thất bại và không còn dẫn đầu như vẫn nghĩ.

Tôi bị kiệt lực, cả về thân xác lẫn ý thức. Thức dậy từ 4 giờ sáng bỗng trở thành nỗi lo sợ đối với tôi. Thắng lợi trong công việc và nỗ lực kết nối với quần chúng cũng trở nên gian truân hơn bao giờ hết. Tôi không còn cảm nhận được một chút năng lượng hay thời điểm nào để đeo đuổi mục tiêu nữa. Tôi khởi đầu đặt thắc mắc: Liệu những cố gắng của chính mình có thực thụ giá trị cao? Tôi có thể thực hiện được tiêu chí hay không và nếu như đạt được, tôi sẽ phải trả giá những gì? Giả dụ tôi bỏ lỡ bạn bè để đeo đuổi chỉ tiêu, tôi có còn là chính mình hay không?

Thời kỳ 4: Đổi mới suy nghĩ

Tôi ái mộ Tony Robbins và mở màn xem những đoạn ghi hình của ông ấy hàng ngày. Tôi muốn cổ vũ bạn dạng thân và tôi biết bản thân cần sự cung cấp. Tôi cần thay đổi nghĩ suy. Thay vì tìm kiếm sự thỏa mãn khi trong khoảng bỏ công việc toàn thời gian bây giờ, tôi cố gắng nghĩ suy theo hướng tích cực rằng đó là khí cụ giúp tôi trả tiền thuê căn hộ nhiều hàng tháng và cũng là công cụ nuôi sống phiên bản thân tôi trên đoạn đường thi hành ước mơ.

Tôi không còn coi việc dậy sớm như một nhiệm vụ nữa, tôi nhìn thấy bản thân có thêm thời điểm thanh nhàn để check email hoặc lập kế hoạch cho ngày mới sau giờ tập gym. Thay vì ám ảnh với ý nghĩ bỏ rơi bằng hữu, tôi nhìn thấy rằng chính mình chỉ có thể cho đi những thứ trong tài năng. Tôi cũng chỉ là nhân loại và tôi chẳng thể trao toàn cục thời gian và năng lượng của bản thân mình cho người khác khi chưa dành đủ những thứ đó cho bản thân bản thân mình.

Trong cuộc sống, chúng ta không thể hỗ trợ người khác giả dụ chưa thể giúp chính phiên bản thân bản thân. Mỗi người có một con đường riêng để đi và trên đoạn đường ấy, bạn phải xác định nhân tố gì là quan trọng nhất với bản thân mình. Chỉ cần bạn không trong khoảng bỏ những người nhà yêu, họ vẫn là chốn bình yêu để bạn trở về, bất kể bạn chạm mặt bất kỳ gian truân nào trong cuộc sống.

Quá trình 5: Trận chiến của mê say

Khi theo đuổi mê say, bạn sẽ luôn phải trải qua những trận chiến trong chính nhân loại mình. Liệu chính mình có đủ giỏi để thắng lợi? Liệu mình có thể làm được mọi thứ mà mình muốn? Và khi những tranh biện này nổ ra, tôi nhân thức rằng bản thân sẽ ngày càng mạnh khỏe hơn sau những trận chiến.

Cuối cùng, chúng ta đều là loài người và đều có những nỗi sợ, mối nghi hoặc. Nhưng tôi quyết định sẽ không lắng tai “ngôn ngữ” của nỗi sợ và sự nghi ngại. Sẽ chẳng có yếu tố gì tốt đẹp đến trong khoảng sự ngờ vực cả. Tôi chọn không lắng tai nghi vấn, bởi giả dụ lắng tai, tôi sẽ không thể tiếp tục theo đuổi mục tiêu và tôi sẽ phải ân hận tiếc trong suốt phần đời còn lại.

Tôi sẽ cố gắng khôn xiết để làm được mục tiêu của bản thân và dành cục bộ thời gian mà tôi đang sống để cố gắng đeo đuổi mê mẩn, thay vì lo âu hay nghi hoặc.

Nhật Minh

Theo Trí Thức Trẻ


Xem nhiều hơn: An toan thuc pham mua le tet

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét