Không tấn công ghen tuông, không nghe 1 lời giải nghĩa, 2 bốn tuần sau khi phát hình thành chuyện bồ bịch của vợ, chồng tôi quyết định đi tu.
Chồng tôi sinh trưởng trong 1 mái nhà nề hà nếp, truyền thống ở Hà Nội. Anh lại là con trai độc nhất trong nhà nên khi tới tuổi lấy bà xã, ba má, các chị gái “dấm” mãi mới được cô con dâu là tôi hiện giờ.
Chúng tôi lấy nhau chỉ sau 2 04 tuần quen nhân thức, dù chưa nắm bắt rõ tính bí quyết của nhau, nhưng với 1 cô gái tỉnh giấc lẻ như tôi, được khiến cho con dâu trong gia đình nề nếp ấy, ăn no mặc ấm, no ấm đến cuối đời thì rộng rãi người mơ cũng không được.
Tới với anh, tôi giấu kì dị chuyện về mối tình cũ. Trước khi quen anh, tôi từng yêu sâu đậm 1 người, nhưng tình yêu mãi không màu hồng như tôi hằng trông mong. Người ấy cũ phũ phàng bỏ rơi tôi để chạy theo một chị hơn anh ta 2 tuổi. Khỏi phải nói, tôi đã đau khổ đến dường nào. Vậy nên, khi gặp gỡ anh, tôi như người chết trôi vớ được cọc, mái ấm anh buộc phải cưới, tôi gật đầu cái rụp để báo oán tình cũ.
Lấy chồng, tôi cố gắng rũ bỏ những ký ức về mối tình cũ, đổi mới tính nết biến thành người thê thiếp, người con dâu ngoan ngoãn. Nếp sống truyền thống của mái nhà anh, tính cách thức có phần nghiêm chỉnh, lễ nghĩa của mái ấm anh đôi lần làm cho tôi khó thở. Vậy nhưng, nhìn đứa con nhỏ bé được cả nhà anh nuông chiều, chú tâm, lòng tôi lắng lại.
Nam nhi đầu lòng được gần 1 tuổi, tôi đi làm quay về. Ngày đầu đến cơ quan, tôi đứng cả tiếng đồng hồ chải chuốt, ăn diện thật đẹp. Đồng nghiệp người nào cũng xuýt thoa sắc đẹp “gái một con” làm tôi vô cùng hãnh diện.
Suốt thời gian nghỉ sinh và xin nghỉ thêm vài tháng không lương sau đó, cơ quan tôi có khá rộng rãi bất định. Chuyện gây xốn xang nhất có nhẽ là một vị trưởng phòng mới được thuyên chuyển về. Vẫn như mọi lần, cuộc họp vào sáng thứ 2 khiến tôi vô cùng phấn khởi. Khi cả phòng đã lặng vị vừa đủ, trưởng phòng mới đẩy cửa bước vào.
Tôi đã đứng như trời trồng khi người nam nhi đó quay lại cười thật tươi với các viên chức cấp dưới của chính mình. Thật không ngờ, là Dũng. Anh đã bỏ rơi tôi, bặt vô âm tín suốt 2 năm qua và sau cuối lại hiện ra trong tình cảnh trớ trêu như thế này.
Tôi đọc được thoáng bồn chồn trong mắt anh, nhưng hối hả sau đó, anh kìm nén cảm xúc của bản thân và khởi đầu điều hành cuộc họp. Vì khiến cùng phòng, ra vào chạm chán nhau suốt nên tôi cố gắng lảng giảm thiểu mỗi khi anh định mở lời khởi đầu câu chuyện.
1 tuần sau đó, Dũng giao thông, hứa riêng tôi tại quán cũ, anh giải thích về nguyên do bỏ rơi tôi và ước muốn chúng tôi là những người bạn thân thiện. Vậy nhưng, mối quan hệ ấy không còn trong sạch như ý nghĩ ban sơ của 2 đứa. Chúng tôi chạm chán nhau riêng mỗi tuần một rộng rãi lên, mua mọi cách đi công việc cùng nhau và chuyện gì đến cũng đã đến.
Dù đã cố nghĩ suy lý trí hơn, kềm chế tình cảm với Dũng, nhưng mỗi lần gặp mặt anh, chúng tôi lại như con thiêu thân lao vào nhau, ở bên nhau mọi lúc, mọi nơi cũng không đủ.
Phát hiện thấy những thói quen dị thường của vợ, chồng tôi đã nhờ chị đồng nghiệp cùng cơ quan “chăm bẵm” tới tôi hơn trước. Phổ thông lần, anh nói xa xôi chuyện bắt bồ với tôi, nhưng tôi đều lảng giảm thiểu câu chuyện của anh bằng một chủ đề khác. Thấy nguy cơ êm ấm gia đình có thể vỡ lẽ, tôi phấn đấu xong xuôi mối quan hệ với Dũng để trở về là người vợ, người mẹ chứ chẳng hề cô ý trung nhân bé bỏng. Nghe tôi đề xuất, Dũng chỉ thanh minh hy vọng chúng tôi được chạm mặt nhau lần cuối.
Tới ngày hẹn với Dũng, tôi ăn mặc, trang điểm thật đẹp ra khỏi nhà với lý do khiến cho thêm cuối tuần. Những cử chỉ của tôi nhường nhịn như chơi qua được mắt anh, thật không ngờ, anh đã bám theo tôi chỉ ít phút sau đó.
Anh bắt quả tang tại trận khi tôi và Dũng bịn rịn chia tay nhau bước ra ngoài cửa phòng nhà nghỉ. Anh không làm cho ầm ĩ, không tấn công đập mà chỉ nhếch mép nói: “Tôi khinh bỉ loại thiếu phụ như cô”.
Nói rồi, anh bỏ đi, để mặc tôi ngồi sụp xuống trước cửa phòng ôm mặt khóc.
Trên đường về nhà, tôi sẵn sàng tâm lý trước khi chắc chắn sẽ kiếm được một trận “cuồng phong” đối mặt với gia đình chồng. Tôi đã xác định tâm lý sẽ ly dị, sẽ nuôi con dù thật tâm tôi ko phải muốn yếu tố đó.
Mọi thứ khác với những gì tôi đã nghĩ, nếp nhà vẫn an ninh như vậy, chỉ có anh là mỗi ngày một khác. Chồng tôi giấu bí ẩn chuyện tôi bắt nhân tình, anh coi tôi như người xa lạ, thậm chí, rẻ rúng tôi làm rộng rãi lần tôi bật khóc.
2 04 tuần địa ngục trong căn phòng của hiền thê chồng tôi, thiết kế đối với cha mẹ, thôn xóm anh vẫn xem như chuyện phổ biến. Nhưng đêm về, mỗi người ôm ấp chăn 1 góc, tôi ôm con nằm khóc, anh cũng chẳng thể ngủ được, chỉ hút thuốc cả đêm.
Một ngày, anh gọi tôi ra, thật bình tĩnh, anh nói: “Tôi và cô sẽ không ly hôn, tôi không muốn mái ấm tôi biết chuyện đồi tệ của cô, không muốn con tôi nhân thức chuyện đáng khinh bỉ của mẹ nó. Vậy nên, tôi ưng ý để cô tiếp tục sống trong mái ấm tôi, chăm chút cho bố mẹ tôi và con tôi. Còn chúng ta, chẳng thể tiếp diễn sống với nhau được nữa. Tôi mỏi mệt lắm rồi, tôi đã nghĩ suy kỹ và sẽ lên chùa bình tĩnh một thời điểm”.
Ngay tối hôm sau, anh giãi tỏ quyết định với cha mẹ chồng làm ông bà vô cùng giận dữ. Không nói nửa lời, anh lẳng im mang một số bộ quần áo, đồ vật quan trọng và lên ngôi chùa ở Vĩnh Phúc tịnh tâm.
Anh đi, tôi như người mất hồn, mặc cảm tội tình làm cho tôi day dứt không yên ổn. Nhìn bác mẹ anh mỗi ngày càng rầu rĩ về cậu con trai quý tử bỗng dưng bỏ đi tu, lòng tôi lại quặn thắt.
Tôi phải làm thế nào để chồng tôi từ bỏ yêu cầu này? Thật sự, tôi cần lắm một lời nhắn nhủ.
Tôi cưới được người nam nhi tôi yêu nhưng không hiểu sao vẫn không thể kiềm chế nhạo sự rung động trước những chàng thanh niên khác. Tôi chắc chắn đó chẳng phải là đứa con của tôi, nếu như không cô ấy đã không làm nhân tố ác độc tới vậy. Hơn một năm tiếng rằng là chồng mà tôi như tấm bình phong cho phi tần lui đến chốn ăn chơi, hưởng lạc. |
(Theo Dân Việt)
Xem tại: An toàn thực phẩm ngày tết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét